Nay đi thi để vào canon làm việc, thực sự bài thi làm mình hơi sốc, bài thi chuyên ngành mình ko làm được, đã xác định ngay từ đầu là ko làm việc cho canon mà chỉ đi thi lấy kinh nghiệm nhưng khi ko làm được thì cũng thấy cay cú, tự nhận mình là thằng ko phải là học giỏi nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ mình ngu đần, cũng như rất tự tin vì mình học với thực lực của mình, chưa bao giờ phải đi chạy thầy, nhưng nay thực sự sốc. Sốc 1 phần vì bài thi, nhưng cũng sốc vì canon vốn đã ko được mình lựa chọn, vốn mình ko xác định làm cho các công ti Nhật kiểu này, nhưng mà đến các công ti thuộc tầm cấp dưới như thế này còn ko thi được thì các công ti như Ford hay Mec, Schlumberger, PSTC, biết bao giờ mới được nhỉ???
Cái nữa là thực sự thấy rất là mông lung sau này mình sẽ làm công việc gì, làm cái việc gì nhỉ, chọn ngày thì cũng ko phải là ngành thấp điểm ở trường thế mà mông lung quá, mông lung cả vào con đường mà đất nước đang chọn, làm gì nhỉ, nhiều lúc băn khoăn ko biết nước mình đang làm gì, làm gì để sống hay là sống nhờ vào viện trợ của nước ngoài… Nhìn thấy mông lung bởi những thằng nó biết là nó học ko được thì đều đã có quan hệ của bố mẹ nó để chỉ cần lấy cái bằng rồi vào làm việc, còn mình thì lại là cái loại lông bông, giỏi chẳng ra giỏi dốt chẳng ra dốt, lại chẳng quen biết gì để mà xin vào làm việc dễ dàng. Nghĩ 23 tuổi đầu, ko phải là ít nữa, chưa làm được gì cả, học ko ra học mà chơi cũng chẳng ra chơi, lúc nào cũng chỉ nhì nhằng, làm được gì cho bố mẹ chưa, chưa làm được gì cả, hàng tháng vẫn ăn bám, tiêu tiền thì dạo này tiêu như phá mả, ko dám xin thêm bố mẹ, ko dám nhận tiền bố mẹ đưa, lại vay mượn… xin tiền để học còn được chứ nghĩ xin tiền ông bà già mà còn đi đàn đúm liên hoan với lớp, với bạn bè thì mình ko dám xin, nhưng mà liên hoan, quan hệ với đủ mọi người làm sao ko đi được… tiền ơi là tiền, lại còn sắp phải lo đủ mọi loại tiền nữa rồi.
Thực ra mà nói thì mình cũng ko phải là ko có quan hệ gì để mà nhờ vả, nhưng thực sự là mình ko muốn, đã bước đi bằng đôi chân của mình bao nhiêu năm rồi, vẫn luôn ngẩng cao đầu, giờ lại phải nhờ vả, mình đã tự đặt cho mình những quy tắc và mình nghĩ là mình sẽ thực hiện thao các quy tắc mà mình đặt ra, ko tin là ko làm được, còn nhiều khó khăn nhưng mình ko nghĩ là mình ko làm được, ko làm được thì sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa…