23h, nghe Lệ Quyên hát khúc tình xưa, cảm thấy day dứt, sâu lắng, giọng của Lệ Quyên thật da diết. Ngồi trên lab cảm giác trong mình là trống rỗng, ko vui, ko buồn. Ko biết là nghe nhạc vàng thì tốt hay ko nữa, nghe thì thấy buồn buồn mà ko nghe thì có khi buồn hơn. Giờ ko nối tiếc quá khứ, ko mong ngóng tương lai nhưng giờ có khi là đang muốn chốn chạy thực tại. Giờ mình đang cố giấu đi cảm xúc của mình ko dám làm gì hết, giờ phải là người thực dụng để tồn tại một cách tốt hơn. Chợt nhận ra là hình như giờ mình ko có cái cảm giác thật với bản thân mình nữa, ko đọc thơ, ko lang thang, cuộc sống chỉ là công việc là một chuỗi các mối quan hệ rằng buộc. Ngồi tâm sự mấy anh em với nhau, bảo giờ thì mình cũng ko còn đủ tuổi để yêu lãng mạn nữa, cũng ko đủ đểu để mà yêu chỉ vì sinh lý. Ko hiểu là giờ phải gọi là chín chắn hay gọi là thực dụng nữa, anh em nào giờ cũng tính là kiếm một người để mà yêu để làm vợ luôn, gần nhà, học hành tàm tạm 1 chút, ko lùn quá ko cao quá, mặt mũi dễ nhìn, gia đình cơ bản. Nói chung ko yêu cầu cao nhưng mà cũng chẳng thấp, câu nói môn đăng hộ đối của các cụ có vẻ đúng. Giờ đã lớn, 27 tuổi, ko phải là tình yêu học sinh nữa, nhiều lúc chợt thấy tiếc vì cái tuổi học sinh của mình đã ko có một mối tình nào để mà nối tiếc, ko biết có nên đổ lỗi cho học hành hay cha mẹ cấm đoán ko nữa.
Nửa đêm ngoài phố
Chết thật, giống tâm sự trai mới lớn quá 8-}
sao lại tâm sự của trai mới lớn, trai trưởng thành chứ, trai mới lớn thì yêu thì cứ yêu thôi, còn giờ con phải tính toán đủ thứ, mệt mỏi quá,
Nếu chưa từng mới lớn sao được gọi là trưởng thành :)))
Thế là yêu rồi hay chưa vại 8-}
con cũng ko biết nữa, con sợ.sợ không biết nên tiến tiếp hay là dừng lại. 7 năm rồi mới có cảm giác này nhưng con sợ, sợ mọi thứ, sợ những tính toán của mình sẽ đổ vỡ, sợ bố mẹ sẽ phiền lòng, sợ một mối tình ngang trái
hic, ko thể tin được là lại yêu thế này, con đã dự tính cho cuộc đời mình, nhưng mà nếu yêu vào mọi thứ sẽ khác, làm thế nào đây, lí trí đang bị lung lay
con sợ tình yêu, con ghét tình yêu, nó làm con ko kiểm soát được bản thân mình,
Con đã từng tính toán sẽ về quê làm việc, sẽ ở bên cạnh bố mẹ, kiếm một cô vợ gần nhà cho bố mẹ vui, thế mà giờ, hic, thích một người ở xa, rất xa
Well ~Ờ, cũng chẳng biết nói sao nữa. Có thể buồn, nhưng không được sợ. Mọi nỗ lực ta đấu tranh cho tuổi trẻ, đạt được trong khi còn trẻ là đủ để không còn cảm thấy sợ hãi bất cứ điều gì rồi cơ mà. Biết lý do vì sao làm con trai đôi khi lại thuận lợi hơn không? Vì con trai có khả năng quyết đoán, lật ngược tình thế, gây dựng lại những thứ đã đổ vỡ, hoặc làm những việc abcxyz … để mang lại những gì được cho là bản thân mình cảm thấy tốt. Có nghĩa là, cứ yêu đê, rồi cho ông bà cụ 1 đứa cháu, là xong chứ có gì mà phải xoắn:3. Just kidding =)). Be your self and courage! Chỉ cần luôn nhớ rằng, mình muốn gì và liệu mình có muốn điều đó đến cùng không là được. Chứ sư phụ nghĩ khả năng, bản lãnh để thực hiện là có thừa hô hô.Trẻ mà cứ xoắn hoài =.=. Sư phụ trẻ hơn còn chưa xoắn nữa là :))
thanks sư phụ, ko ngờ con lại có giây phút yếu lòng đến vậy nhưng giờ thì hết rồi, lý trí của con ko cho phép, go ahead,
Đồ điên =; Tóm lại là không phải lúc nào lý trí cũng đúng con ạ >:) Làm gì thì làm miễn là không đc ân hận hế hế
nhưng làm thế nào để ko phải ân hận ??? “Bâng khuâng đứng giữa hai dòng nước Biết chọn một dòng hay để nước trôi”thôi thì con để nước trôi